BÀ NGOẠI
(Con gái đi tránh covid đang bùng phát ở Hà Nội. Có một bức thành kiên cố bảo vệ
ta đó chính là quê. Có một bến tầu cuối cùng đón ta khi lạc lối cũng chính là quê)
Có nơi ta gọi là nhà,
Cũng ở nơi đó có bà có ông.
Người mà luôn mong ngóng trông,
Con cháu đỡ bận thong dong quay về.
Có đồng lúa có bờ đê,
Nơi ấy ta gọi là quê xóm làng.
Cũng là thành quách vững vàng,
Chào đón bảo vệ sẵn sàng chở che.
Nghèo khó vẫn gọi là quê,
Nhưng khi về tới ta nghe ngọt ngào.
Lòng ta cũng thấy dâng trào,
Ngồi trên lưng ngoại dưới là cỏ non.
Chẳng ồn ào phố sớm hôm,
Cào cào châu chấu mấy con nhái gầy.
Đống rơm chuột nhắt vui vầy,
Trong lòng ôm ngoại thấy ngày bình an.
Đường đi muôn lối phong ba,
Đường quê chỉ một để ta quay về.
Ở đó tình yêu tràn trề,
Biết ơn bà ngoại đường về cháu con.
Còn sông còn nước còn non,
Biết ơn tổ quốc có luôn cửa nhà.
Có cháu là nhờ ông bà,
Ông bà không có cháu là cái chi?
Thì cháu cũng chẳng là gì,
Là cây… là cỏ… có khi giun đồng.
Biết ơn bà biết ơn ông,
Người luôn che chở chờ mong con về.
Bắc Giang, Ngày 27/02/2022
An Nhiên (H.Quyền)
0 Comments:
Đăng nhận xét